Who Am I When 'I' Is No More?
NO ONE HERE !
I don’t expect my life to always unfold under perfect conditions, in convenient situations, or with high energy and emotions. I need to go through both the good and the bad, the highs and the lows, connection and disconnection, love and anger—for one reason: to learn. To gain self-experience. And in the end, what is the purpose of it all? When we come to understand ourselves on a deeper level, we achieve greater harmony—not only within ourselves but also with others.
I choose to let go of everything, leaving nothing behind—empty hands, an empty mind, and a heart that only vibrates with life. I forgive all that has been stuck in my heart for so long. I forgive others. I forgive myself.
I am no one. There is no one here called 'I.'
For so long, I have clung to this 'I'—this name, this identity, these stories I tell myself about who I am, what I have been through, what I deserve, what I long for. But now, as I look deeper, I see that this 'I' is nothing more than a construct, a collection of thoughts and memories, a mirage shaped by time, experiences, and conditioning.
When I stop identifying with this illusion, what remains? A vast stillness. A presence beyond definition. No longer bound by the weight of past and future, no longer trapped in the cycle of craving and aversion. There is only awareness—pure, limitless, and free.
To dissolve the self is not to lose, but to return. It is not emptiness in the way the mind fears, but a spaciousness where all things arise and fade without attachment. In this space, love flows without possession, compassion exists without boundaries, and life unfolds without resistance.
And so, I stand here—not as someone, not as something, but as everything and nothing at once.
Tôi không mong đợi cuộc đời mình luôn diễn ra trong những điều kiện hoàn hảo, trong những tình huống thuận lợi hay tràn đầy năng lượng, cảm xúc. Tôi cần phải đi qua cả những điều tốt đẹp lẫn tồi tệ, những thăng trầm, sự kết nối và chia cắt, tình yêu và giận dữ—vì một lý do duy nhất: để học hỏi. Để tự mình trải nghiệm.
Và cuối cùng, mục đích của tất cả những điều đó là gì? Khi ta thấu hiểu bản thân ở một tầng sâu hơn, ta đạt đến sự hài hòa—không chỉ với chính mình mà còn với những người khác.
Tôi chọn buông bỏ tất cả, để lại phía sau một đôi tay trống rỗng, một tâm trí rỗng rang, và một trái tim chỉ còn rung động với sự sống. Tôi tha thứ cho tất cả những gì đã mắc kẹt trong lòng mình bấy lâu nay. Tôi tha thứ cho người khác. Tôi tha thứ cho chính mình.
Tôi không là ai cả. Không có ai ở đây được gọi là "tôi."
Bao lâu nay, tôi đã bám víu vào cái 'tôi' này—cái tên, danh tính, những câu chuyện tôi tự kể về bản thân: tôi là ai, tôi đã trải qua điều gì, tôi xứng đáng với điều gì, tôi khao khát điều gì. Nhưng giờ đây, khi nhìn sâu vào trong, tôi nhận ra cái 'tôi' này chỉ là một cấu trúc được dựng nên bởi tâm trí, một tập hợp của những suy nghĩ và ký ức, một ảo ảnh được định hình bởi thời gian, trải nghiệm và sự điều kiện hóa của cuộc sống.
Khi tôi ngừng đồng nhất mình với ảo tưởng ấy, điều gì còn lại? Một sự tĩnh lặng mênh mông. Một sự hiện diện không thể gọi tên. Không còn bị ràng buộc bởi gánh nặng của quá khứ hay tương lai, không còn mắc kẹt trong vòng xoáy của ham muốn và chối bỏ. Chỉ còn lại sự nhận biết—thuần khiết, vô biên và tự do.
Tan rã bản ngã không phải là mất đi, mà là trở về. Không phải là một sự trống rỗng đáng sợ như tâm trí vẫn tưởng, mà là một không gian rộng mở, nơi vạn vật sinh ra và mất đi mà không bị níu giữ. Trong không gian ấy, tình yêu tuôn chảy mà không sở hữu, lòng trắc ẩn tồn tại mà không có ranh giới, và cuộc sống cứ thế diễn ra, không cần chống cự.
Và vì vậy, tôi đứng đây—không phải như một ai đó, cũng không phải như một điều gì cụ thể, mà là tất cả và cũng là hư không.
P/s: cảm ơn vì những trải nghiệm khó chịu vùng vằng trong lòng, cảm ơn vì một tinh thần self-help luôn mong muốn được giúp đỡ và đồng hành cùng chính mình.
Comments