Path
My keyword today is path... So let’s follow the path from my favorite book: The Alchemist."At the time, I was struggling to establish myself as a writer and to follow my path despite all the voices telling me it was impossible.It is God’s blessing, it is the path that God chose for you here on Earth. Whenever we do something that fills us with enthusiasm, we are following our legend. However, we don’t all have the courage to confront our own dream.Why? There are four obstacles.First: we are told from childhood onward that everything we want to do is impossible. We grow up with this idea, and as the years accumulate, so too do the layers of prejudice, fear, and guilt.There comes a time when our personal calling is so deeply buried in our soul as to be invisible. But it’s still there.If we have the courage to disinter dream, we are then faced by the Second obstacle: LOVE.
We know what we want to do, but are afraid of hurting those around us by abandoning everything in order to pursue our dream. We do not realize that love is just a further impetus, not something that will prevent us going forward. We do not realize that those who genuinely wish us well want us to be happy and are prepared to accompany us on that journey.Once we have accepted that love is a stimulus, we come up against the third obstacle: fear of the defeats we will meet on the path. We who fight for our dream, suffer far more when it doesn’t work out, because we cannot fall back on the old excuse: “Oh, well, I didn’t really want it anyway.”We do want it and know that we have staked everything on it and that the path of the personal calling is no easier than any other path, except that our whole heart is in this journey.Then, we warriors of light must be prepared to have patience in difficult times and to know that the Universe is conspiring in our favor, even though we may not understand how.I ask myself: are defeats necessary? Well, necessary or not, they happen. When we first begin fighting for our dream, we have no experience and make many mistakes. The secret of life, though, is to fall seven times and to get up eight times.So, why is it so important to live our personal calling if we are only going to suffer more than other people?Because, once we have overcome the defeats—and we always do—we are filled by a greater sense of euphoria and confidence. In the silence of our hearts, we know that we are proving ourselves worthy of the miracle of life. Each day, each hour, is part of the good fight.We start to live with enthusiasm and pleasure. Intense, unexpected suffering passes more quickly than suffering that is apparently bearable; the latter goes on for years and, without our noticing, eats away at our soul, until, one day, we are no longer able to free ourselves from the bitterness and it stays with us for the rest of our lives.Having disinterred our dream, having used the power of love to nurture it and spent many years living with the scars, we suddenly notice that what we always wanted is there, waiting for us, perhaps the very next day.Then comes the fourth obstacle: the fear of realizing the dream for which we fought all our lives.Oscar Wilde said: “Each man kills the thing he loves.” And it’s true.
The mere possibility of getting what we want fills the soul of the ordinary person with guilt.
We look around at all those who have failed to get what they want and feel that we do not deserve to get what we want either.
We forget about all the obstacles we overcame, all the suffering we endured, all the things we had to give up in order to get this far. I have known a lot of people who, when their personal calling was within their grasp, went on to commit a series of stupid mistakes and never reached their goal—when it was only a step away.
This is the most dangerous of the obstacles because it has a kind of saintly aura about it: renouncing joy and conquest. But if you believe yourself worthy of the thing you fought so hard to get, then you become an instrument of God, you help the Soul of the World, and you understand why you are here.***Từ khóa hiện lên trong đầu của tôi hôm nay là “con đường”…
Vậy nên, hãy cùng lần theo con đường ấy — từ cuốn sách yêu thích nhất của tôi:
Nhà giả kim.“Khi ấy, tôi đang chật vật khẳng định mình như một người viết, cố gắng đi theo con đường của chính mình, dù xung quanh toàn những tiếng nói bảo rằng điều đó là bất khả.Đó là món quà từ Thượng Đế, là con đường mà Người đã chọn cho mỗi người ở cõi đời này. Bất cứ khi nào ta làm điều gì khiến bản thân tràn đầy nhiệt huyết, ấy là khi ta đang bước đi trên con đường thực hiện vận mệnh của mình. Tuy nhiên, không phải ai cũng đủ can đảm để đối diện với giấc mơ của chính mình.Vì sao? Bởi có bốn chướng ngại cản đường.Thứ nhất: từ khi còn nhỏ, ta đã được dạy rằng những điều mình muốn làm là không thể. Ta lớn lên cùng ý niệm ấy, và theo năm tháng, lớp lớp định kiến, sợ hãi, tội lỗi cứ chồng chất lên.Sẽ có lúc tiếng gọi nội tâm bị vùi sâu đến mức ta chẳng còn nhận ra nó nữa. Nhưng nó vẫn luôn hiện diện ở đó.Nếu ta đủ dũng khí để khai quật giấc mơ ấy, ta sẽ gặp chướng ngại thứ hai: Tình yêu.
Ta biết mình muốn gì, nhưng sợ sẽ làm tổn thương những người quanh ta khi từ bỏ mọi thứ để theo đuổi ước mơ. Ta không nhận ra rằng tình yêu thật ra là một động lực, chứ không phải thứ cản bước ta. Ta không hiểu rằng, những người thực lòng yêu thương ta luôn mong ta hạnh phúc và sẵn lòng đồng hành cùng ta trên hành trình ấy.Khi ta đã hiểu rằng tình yêu là nguồn sức mạnh, ta lại đối mặt với chướng ngại thứ ba: nỗi sợ thất bại. Người dám chiến đấu vì giấc mơ của mình thường đau đớn hơn nếu mọi chuyện không thành, bởi ta không còn chốn để vin vào lời biện hộ cũ: “Thật ra tôi cũng không muốn điều đó lắm.”Nhưng ta thật sự muốn, và ta biết rằng mình đã đánh cược tất cả. Con đường theo đuổi tiếng gọi nội tâm không hề dễ dàng hơn những con đường khác, chỉ là trái tim ta hoàn toàn đặt vào hành trình này.Và rồi, những chiến binh ánh sáng cần học cách kiên nhẫn trong những thời khắc khó khăn, tin rằng Vũ trụ đang âm thầm sắp xếp mọi thứ có lợi cho ta, dù ta chưa thể hiểu được.Tôi tự hỏi: liệu thất bại có cần thiết không? Cần hay không, nó vẫn xảy ra. Khi ta vừa bắt đầu chiến đấu vì ước mơ, ta thiếu kinh nghiệm và sẽ mắc nhiều sai lầm. Nhưng bí mật của cuộc sống là: ngã bảy lần, đứng dậy tám lần.Vậy tại sao việc sống đúng với tiếng gọi nội tâm lại quan trọng đến vậy, trong khi nó khiến ta khổ sở hơn người khác?Bởi vì, một khi ta đã vượt qua những thất bại — và ta sẽ vượt qua — ta sẽ được lấp đầy bởi cảm giác hân hoan và vững tin sâu sắc. Trong thẳm sâu trái tim, ta biết mình đang chứng minh rằng ta xứng đáng với điều kỳ diệu mang tên cuộc sống. Mỗi ngày, mỗi giờ, là một phần của cuộc chiến đẹp đẽ ấy.Ta bắt đầu sống với sự nhiệt thành và niềm vui. Nỗi đau mãnh liệt, bất ngờ sẽ qua nhanh hơn thứ khổ đau âm ỉ tưởng như có thể chịu đựng được; loại sau sẽ kéo dài suốt nhiều năm, gặm nhấm tâm hồn ta mà ta không hề hay biết, cho đến một ngày, nó trở thành cay đắng ăn sâu và vĩnh viễn không thể gỡ bỏ.Khi ta đã đào bới lại giấc mơ của mình, đã nuôi dưỡng nó bằng sức mạnh của tình yêu và sống suốt nhiều năm cùng những vết sẹo, ta chợt nhận ra rằng điều mình hằng mong ước… đang ở ngay trước mắt — cũng có lẽ chỉ cách một bước nữa.Và rồi, xuất hiện chướng ngại thứ tư: nỗi sợ khi giấc mơ trở thành hiện thực.Oscar Wilde từng nói: “Chính ta là người giết chết điều mình yêu.” Và điều đó thật đúng. Chỉ cần nghĩ đến khả năng đạt được điều mình mong muốn đã khiến tâm hồn người thường tràn ngập cảm giác tội lỗi. Ta nhìn quanh và thấy biết bao người thất bại, rồi tự hỏi liệu ta có xứng đáng hay không. Ta quên mất những chướng ngại mình đã vượt qua, những đau đớn đã chịu đựng, và cả những điều mình đã hy sinh để đến được đây.
Tôi từng gặp nhiều người, khi chỉ cách vận mệnh một bước chân, đã mắc vô số sai lầm ngớ ngẩn và chẳng bao giờ chạm tay đến đích.Đây là chướng ngại nguy hiểm nhất — vì nó khoác lên vẻ ngoài đầy “thánh thiện”: sự từ bỏ niềm vui và chiến thắng. Nhưng nếu ta tin rằng mình xứng đáng với điều đã nỗ lực chiến đấu để giành lấy, thì ta trở thành công cụ của Thượng Đế, giúp đỡ Linh hồn của Thế giới và hiểu được lý do vì sao mình có mặt ở đây.”
Maktub.
Comments