Self-contemplation

Hình ảnh minh họa: Hạ An


***

Nhà luyện kim đan cầm lấy quyển sách mà một người trong đoàn lữ hành mang theo. Quyển sách đã cũ và long gáy nhưng ông vẫn đọc được tên tác giả : Oscar Wilde. 

Mở ra đọc, ông thấy có một câu chuyện về hoa thủy tiên. 

Dĩ nhiên, ông không lạ gì truyền thuyết về chàng Narziss xinh trai, ngày ngày soi mặt trên hồ nước để tự chiêm ngưỡng sắc đẹp của mình. Chàng say mê chính mình đến nỗi một ngày kia nghiêng quá đà, ngã xuống hồ và chết đuối. 

Thế là từ nơi đó mọc lên một bông hoa đẹp, mang tên chàng Narziss nọ. 

Nhưng Oscar Wilde không kết thúc câu chuyện như thế mà kể rằng sau khi chàng chết, những nàng tiên trong rừng hiện ra, thấy hồ nước ngọt kia giờ đã biến thành một đầm lầy mặn vì nước mắt. 

 “Vì sao em khóc ?” – các nàng tiên hỏi. 

 “Vì em thương tiếc chàng Narziss”, hồ nước đáp. 

 “Phải rồi. Các chị chẳng ngạc nhiên tí nào. Và tuy tất cả chúng ta đều theo đuổi chàng nhưng chỉ mình em được chiêm ngưỡng sắc đẹp tuyệt vời ấy”. 

 “Chàng xinh trai đến thế ư ?”, hồ nước ngơ ngác hỏi.

 “Còn ai biết điều này rõ hơn là em chứ ?” – các nàng tiên ngạc nhiên – “ngày nào mà chàng chẳng cúi người soi mình trên mặt hồ”. 

 Nghe thế, hồ nước im lăng hồi lâu rồi mới đáp : “Đúng là em khóc chàng Narziss, nhưng em chưa bao giờ để ý rằng chàng đẹp trai đến thế. Em khóc chàng vì mỗi lần chàng soi người trên mặt hồ thì em mới thấy được sắc đẹp của chính em hiện lên rõ trong đôi mắt chàng”. 

 “Quả là một câu chuyện tuyệt vời”, nhà luyện kim đan nói. 

Quả là một câu chuyện tuyệt vời, Hạ An mỉm cười :)


----------💚----------


The alchemist picked up a book that someone in the caravan had brought. Leafing through the pages, he found a story about Narcissus. 

 The alchemist knew the legend of Narcissus, a youth who knelt daily beside a lake to contemplate his own beauty. 

He was so fascinated by himself that, one morning, he fell into the lake and drowned. 

At the spot where he fell, a flower was born, which was called the narcissus. 

 But this was not how the author of the book ended the story. He said that when Narcissus died, the goddesses of the forest appeared and found the lake, which had been fresh water, transformed into a lake of salty tears. 

 “Why do you weep?” the goddesses asked. 

 “I weep for Narcissus,” the lake replied. 

 “Ah, it is no surprise that you weep for Narcissus,” they said, 

“for though we always pursued him in the forest, you alone could contemplate his beauty close at hand.” 

 “But . . . was Narcissus beautiful?” the lake asked. 

 “Who better than you to know that?” the goddesses said in wonder. 

“After all, it was by your banks that he knelt each day to contemplate himself!” 

 The lake was silent for some time. Finally, it said: “I weep for Narcissus, but I never noticed that Narcissus was beautiful. I weep because, each time he knelt beside my banks, I could see, in the depths of his eyes, my own beauty reflected.” 

 “What a lovely story,” the alchemist thought.   

What a lovely story," she said with a smile :)




Comments

Popular Posts