Hạnh phúc có hình gì?
"...Bạn ngước nhìn họ – những đồng đội cùng chiến tuyến – trên con đường quen thuộc này như một sự an ủi nho nhỏ.
Ít ra bạn không cô độc.
Ít ra bạn cũng đang làm điều mà cả xã hội này đang làm.
Ít ra cái công việc bạn đang lặp lại mỗi ngày, dù bạn có ghét, cũng chỉ là “tạm thời”.
Cái “tạm thời” đã kéo dài 10 năm, và có thể còn tiếp tục… cho tới khi một ông Chúa Trời nào đó xuất hiện để giải thoát cho bạn. Hoặc, một cục tiền nào đó rớt từ trời xuống.
Bạn cần tiền. Cần kinh nghiệm. Cần các mối quan hệ. Và bạn đang làm việc ở một nơi mà người khác mơ cũng không được. Một nơi mà chỉ cần nói ra là người ta sẽ nể.
Nhưng… có gì đó… sai sai. Sai ở nét mặt của những người đi làm mỗi sáng. Sai ở ánh mắt vô định của người ngồi đối diện trong thang máy.
Nếu con đường ấy thực sự đúng — đến mức toàn xã hội đều đi theo — thì lẽ ra tất cả chúng ta phải cảm thấy hạnh phúc. Phải không?"
Trích đoạn "Đừng chạy theo số đông"
Mình đã dừng lại và phản biện một chút, góc nhìn của tác giả cũng đúng nhưng ở phía đối diện, mình tự hỏi, có khi nào chúng ta đã quá quan trọng hóa và cuốn vào hai chữ hạnh phúc quá nhiều, để rồi nó trở thành một tiêu chuẩn khiến con người mẫu thuẫn quá nhiều với chính họ. Đến nỗi lạc lối trong cái ma trận giữa đời sống hiện thực và hạnh phúc cần theo đuổi.
Có khi nào chúng ta đã hiểu sai về hạnh phúc không nhỉ?
Có thể chính hai chữ “hạnh phúc” ấy mới là một thứ ảo ảnh.
Một đích đến mờ sương khiến ta nghĩ rằng đời sống hiện tại là “sai sai”, rằng mọi thứ ta đang làm là chưa đủ.
Và rồi ta tự mâu thuẫn với chính mình. Không chắc mình đang sống “sai”, hay đang kỳ vọng “quá cao”.
Vì trên đời, không có từ điển, công thức chung nào định nghĩa chính xác hạnh phúc của mỗi cá nhân là gì.
Nếu không có định nghĩa rõ ràng, thì có lẽ hạnh phúc là một trạng thái.
À thực ra nó đúng là trạng thái vì mỗi người cảm nhận về hạnh phúc rất khác nhau, dù đôi khi cùng chung một điều kiện hoàn cảnh.
Nếu “hạnh phúc” không có định nghĩa tuyệt đối – thì sao chúng ta biết được cái gì là sai hay đúng?
Có thể những người ấy… không hề bất hạnh.
Mà chỉ là… chúng ta không cảm nhận được niềm vui của họ, theo cách của họ.
Giống như sóng biển, có lúc cao lúc thấp.
Nếu hạnh phúc là một cảm xúc, thì nó không thể duy trì mãi như kiểu đạt được rồi là "xong.
Vậy thì có cần phải hoang mang nếu "không cảm thấy vui mỗi ngày"? Nó hoàn toàn bình thường mà ta, và bình thường cũng là một trạng thái rất đời nhỉ? =))) xoắn quá xoắn luôn gòi =))))
Cảm giác “sai sai” nhiều khi đến từ so sánh – không đến từ thực tại:
Có thể cuộc sống của họ ổn. Nhưng chỉ vì mạng xã hội, phim ảnh, hoặc những tư tưởng cổ vũ sự "tự do – độc lập – làm điều mình yêu", họ nghi ngờ chính sự ổn định của bản thân. Từ đó họ cho rằng mình “đang sống sai”.
Và cuối cùng, không ai thật sự định nghĩa được hạnh phúc cho người khác:
Vậy nếu không có từ điển chung cho "hạnh phúc", thì chúng ta cần tự viết từ điển và tái định nghĩa lại mọi thứ cho phù hợp chính mình.
Nếu một thời điểm nào đó bạn bắt đầu có sự lung lay về quan điểm, góc nhìn, niềm tin của mình, thì so sánh với xung quanh là điều không thể tránh, nhưng điều quan trọng là mình sẽ đi đâu sau khi so sánh?
Nếu nó dẫn đến chán nản, rối ren – thì cần dừng lại.Nhưng nếu nó giúp mình rõ hơn, mạnh mẽ hơn trong việc chọn điều phù hợp – thì đó là một món quà.
[English below]
You look up at them – the people walking this same path with you – and somehow, it gives you a small sense of comfort.
At least you’re not alone.
At least you’re doing what the rest of society is doing.
At least this job you repeat every day, even if you hate it, is only “temporary.”
That “temporary” has lasted ten years, and might keep going… until some god comes down to free you.
Or, maybe, a sack of money drops from the sky.
You need money. You need experience. You need connections.
And you’re working at a place others could only dream of. A place that earns instant respect the moment you say its name.
But… something feels off.
It’s in the faces of the people walking to work each morning.
It’s in the distant, empty eyes of the person standing across from you in the elevator.
If that path really is the right one — so right that society follows it without question — shouldn’t we all feel happy?
— From “Don’t Just Follow the Crowd”
I paused for a moment and thought, the writer has a point.
But from another perspective, I wonder — have we made happiness too big of a deal?
So big that it becomes a standard.
So heavy that it makes us constantly feel conflicted with ourselves.
So blurry that we get lost between the life we’re living and the idea of happiness we’re chasing.
What if… we’ve misunderstood happiness all along?
What if these two words — “being happy” — are just an illusion?
A foggy destination that makes us believe our current life is wrong. That what we’re doing now is not enough.
So we start doubting.
Not sure if we’re living the “wrong life”… or just expecting too much.
Because really, there’s no official dictionary or universal formula to define what happiness means for each person.
If there’s no clear definition, then maybe happiness… is just a state of being.
Actually, yes — it is a state.
Each person feels happiness in their own way, even under similar circumstances.
And if happiness doesn’t have one true definition…
Then who are we to say what’s right or wrong?
Maybe those people… aren’t unhappy.
Maybe we just can’t feel their joy — in the way they do.
Like ocean waves, rising and falling.
If happiness is an emotion, then it can’t stay forever.
You don’t just get it and it’s done.
So should we really panic when we don’t feel happy every single day?
Maybe not feeling happy is totally normal.
And normal is a very human state, isn’t it?
(Yeah… I really do overthink sometimes =))))
That “something feels wrong”…
Maybe it doesn’t come from reality.
Maybe it comes from comparison.
Maybe their life is just fine.
But because of social media, movies, or all the voices cheering “freedom – independence – do what you love,”
they start doubting the stability they already have.
And from there, they tell themselves: “Maybe I’m living wrong.”
But in the end, no one can define happiness for anyone else.
So, if there’s no universal dictionary for “happiness”…
Maybe it’s time we write our own.
If at some point, you find yourself questioning your own views, beliefs, or the way you see life,
then comparing yourself to others is almost inevitable.
But the real question is — where will you go after the comparison?
If it leaves you feeling lost or discouraged, maybe it’s time to pause.
But if it brings you more clarity, more strength to choose what truly fits you —
then that comparison… might just be a gift.
A version that fits — and whatever fits, is beautiful.
Because it fits you.
And you no longer worry whether you’re like the rest of the world or not.
Comments